tôi muốn đi ngược chiều gió tôi omega a nhất toàn vũ trụ Anh đi ngược chiều số đông, như cánh diều âm thầm lấy gió. Anh muốn cảm ơn bản thân mình, vì đã miệt mài từ sáng cho đến khi tối Trân trọng đến những ai còn ở lại, cùng anh bước tiếp hướng đi mới An ủi, vỗ vai khi rối, cảm ơn chén cơm khi đói
tôi muốn hít vận khí của anh Người mà tôi từng nghĩ sẽ là bến đỗ cả đời, cho đến khi mọi thứ sụp đổ vì những hiểu lầm và tổn thương chẳng thể hàn gắn. Giọng người ở đầu dây nghẹn ngào: “Hiền… không qua khỏi được đâu. Cô ấy muốn gặp anh lần cuối.” Tôi sững sờ. Trong đầu rối bời giữa bổn phận và ký ức
tôi sống ở nơi khác Khi cố gắng tìm một quán phở khác để thưởng thức, tôi nhận ra khu vực quận 1 - nơi tôi sống, có nhiều món ăn dành cho người nước ngoài với giá khá đắt đỏ. Tôi gần như quên đi hy vọng ban đầu về phở, cho đến một ngày tình cờ, tôi được mời đến thăm nhà của một người bạn Việt Nam, một nhân viên trong công ty của bác họ tôi